Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 164. Tôi và em chẳng có quan hệ gì cả.
Cập nhật lúc: 2025-02-05 08:44:09
Lượt xem: 2
Hoàng Như Ý không biết những suy nghĩ hoang mang của Tần Thanh Nguyện. Cô chỉ biết, Tần Thanh Nguyện cũng giống như những người khác, chỉ biết khuyên cô trở về làm lành, nịnh nọt, chiều theo gia đình kia, mà không ai biết, không ai quan tâm rằng ở đó, cô đã phải chịu đựng những gì.
Những giọt nước mắt tủi thân lặng lẽ lăn dài trên đôi gò má mịn màng mà nhợt nhạt. Hoàng Như Ý khóc không thành tiếng. Bộ dáng của cô khiến Tần Thanh Nguyện ngay lập tức buông giáp bỏ vũ khí, đầu hàng vô điều kiện. Hắn thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi, sao em lại khóc nữa? Tôi chỉ nói thế thôi, tôi không có xem thường em. Tôi cũng không ép buộc em. Em muốn thế nào thì làm thế đó. Đừng khóc nữa, được không?
Hoàng Như Ý thấy được sự nhượng bộ của Tần Thanh Nguyện, liền được đà lấn tới. Cô vừa sụt sịt vừa nói:
- Em không muốn về nhà đó. Ở đó chẳng có ai quan tâm đến em.
- Được, em muốn ở đâu thì cứ ở đó.
Tần Thanh Nguyện không dám chần chừ, vội vã gật đầu. Hoàng Như Ý mím môi nén cười, thút tha thút thít nói tiếp:
- Em muốn thầy đến ở cùng em!
Hả? Tần Thanh Nguyện ngẩn ra. Ngay sau đó, hắn lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được! Chuyện này không thể được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/164-toi-va-em-chang-co-quan-he-gi-ca.html.]
- Tại sao? Thầy cũng không quan tâm đến em sao? Thầy muốn bỏ mặc em ở một mình trong khi em vẫn đang bị thương sao? Em còn chóng mặt lắm đây này.
Hoàng Như Ý đưa tay sờ vào vết thương trên trán, ngả đầu giả vờ mệt mỏi. Nhưng lần này Tần Thanh Nguyện lại không mềm lòng. Hắn cất giọng nghiêm nghị:
- Nếu em chưa khỏe, tôi sẽ làm thủ tục để em nhập viện thêm vài ngày để theo dõi. Hoặc là, gọi bố mẹ của em đến. Dù em không ở chung nhà, thì với trách nhiệm làm người giám hộ và người thân của em, họ cũng không thể đứng ngoài mà nhìn.
- Nhưng mà...
Hoàng Như Ý yếu ớt phản kháng. Nhưng Tần Thanh Nguyện đã ngắt lời của cô bé. Giọng của hắn vẫn nghiêm nghị, và có thêm phần gay gắt:
- Hoàng Như Ý, Nguyễn Ý Như, dù em được gọi bằng cái tên nào, dù em là ai, thì mối quan hệ giữa tôi và em vẫn chưa đủ để có thể ở chung một nhà. Nói thẳng ra, tôi và em chẳng có quan hệ gì cả. Tôi chỉ là người dưng nước lã với em, tôi lại còn là đàn ông nữa. Em nói ra những lời như thế, không chỉ hạ thấp bản thân mình mà còn là xem thường tôi.
Hoàng Như Ý mím môi, lần này là để ghìm tiếng khóc. Tần Thanh Nguyện thở hắt ra, im lặng. Không khí vừa tràn đầy xúc động ban nãy giờ lặng ngắt, lạnh lẽo.
Hoàng Như Ý hít mũi vài cái rồi đứng dậy, không nói không rằng rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng xuống sảnh của bệnh viện. Cô bé tự hỏi thăm y tá, tự làm thủ tục xuất viện. Tần Thanh Nguyện mấy lần muốn xen vào giúp đỡ đều bị Hoàng Như Ý lạnh lùng gạt ra bằng câu nói:
- Tôi không quen anh ta. Chúng tôi không có quan hệ gì cả, chỉ là người dưng nước lã thôi.
Biết là cô bé đã giận dỗi, Tần Thanh Nguyện cam chịu. Hắn không dám lăng xăng chen vào chuyện của Hoàng Như Ý nữa, cũng không dám đi gần bên cô. Trong suốt quãng đường từ sảnh bệnh viện ra tới cổng, Tần Thanh Nguyện chỉ dám đi phía sau Hoàng Như Ý, âm thầm tận tụy chẳng khác gì gã ám vệ theo hầu và bảo vệ tiểu thư trong kiếp sống của nhiệm vụ lần trước. Khi Hoàng Như Ý vẫy được một chiếc tắc – xi và ngồi vào xe thì Tần Thanh Nguyện không thể bám theo cô được nữa.
Ngồi trên xe, nhìn qua gương chiếu hậu, Hoàng Như Ý bật khóc khi nhìn dáng đứng cô đơn và bơ vơ của Tần Thanh Nguyện ngay cổng bệnh viện đông đúc người qua kẻ lại. Bộ dáng cún to bị bỏ rơi của hắn vẫn khiến Hoàng Như Ý đau lòng. Nhưng mấy chữ “chẳng có quan hệ gì cả” và “người dưng nước lã” mà Tần Thanh Nguyện vừa nói đã chặn ngang lòng của Hoàng Như Ý, ngăn không cho cô quay trở lại bên cạnh Tần Thanh Nguyện.