Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 165. Căn hộ là của ai?

Cập nhật lúc: 2025-02-05 08:47:28
Lượt xem: 1

Hoàng Như Ý cứ tưởng mối quan hệ giữa cô và Tần Thanh Nguyện có lẽ đã thật sự chẳng còn gì. Nhưng khi Hoàng Như Ý vừa bước vào cổng chung cư thì mối duyên nợ giữa cô và Tần Thanh Nguyện lại được tiếp nối.

 

Bởi vì, Hoàng Như Ý bị đuổi ra khỏi căn hộ.

 

Đối tượng ngăn cấm không cho Hoàng Như Ý bước vào căn hộ là mười mấy gã đàn ông mặc áo vest sang trọng màu đen nhánh. Trên mặt của họ cũng đeo những chiếc kính đen hầm hố. Cả đám đứng chắn trước cửa, bên chân của họ là vài cái giỏ, đựng tất cả những vật dụng của Hoàng Như Ý. Trông bọn họ chẳng khác gì một băng nhóm xã hội đen, gương mặt lạnh tanh không có chút phản ứng gì, mặc cho Hoàng Như Ý nói thế nào cũng không cho cô vào bên trong căn hộ.  Hoàng Như Ý vừa lo vừa sợ, không biết phải làm như thế nào thì tiếng của Tần Thanh Nguyện đã vang lên ngay sau lưng của cô:

 

- Này, mấy người làm gì đấy? Tôi báo công an bây giờ!

 

Nghe thanh âm của Tần Thanh Nguyện, bỗng nhiên Hoàng Như Ý bình tĩnh và an tâm đến lạ. Đồng thời, sự xuất hiện của Tần Thanh Nguyện khiến đám người kia bắt đầu có động thái. Họ vừa cử động, Tần Thanh Nguyện liền âm thầm vận lực, thủ thế. Nhưng trong khi Tần Thanh Nguyện đã chuẩn bị tinh thần để đánh nhau, Hoàng Như Ý cũng đã chuẩn bị tinh thần để gào lên kêu cứu, thì cả đám người mặc áo đen kia lại đồng loạt gập người xuống trước mặt Tần Thanh Nguyện. Cả nhóm lại còn đồng thanh:

 

- Chào mừng cậu chủ về nhà!

 

Hả? Tần Thanh Nguyện nghe những lời nói kia mà trố mắt ra. Bọn họ gọi ai là cậu chủ vậy? Suy nghĩ nhanh như chớp lóe lên trong đầu Tần Thanh Nguyện. Hắn ngập ngừng hỏi:

 

- Các người... là do bố mẹ tôi bảo đến đây à?

 

Một người trong nhóm áo đen ngẩng lên, đại diện trả lời:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/165-can-ho-la-cua-ai.html.]

- Thưa không phải. Chúng tôi là do cậu Bình cử đến.

 

Ai cơ? Tần Thanh Nguyện ngơ ngác hỏi lại. Trong số tất cả những người mà hắn quen biết, dường như không có ai tên Bình, cũng không có ai đủ khả năng đưa cả đám người hầm hố như thế này đến đây diễu võ dương oai. Người đại diện của nhóm áo đen kia kiên nhẫn trả lời:

 

- Cậu Bình, chính là anh trai của cậu.

 

- Anh trai của tôi? Tôi thì làm gì có anh trai? Chắc là các anh lầm với ai rồi. Thôi, giải tán đi nhé. Không khéo người ta báo công an vì các anh gây rối mất trật tự thì không hay đâu.

 

Tần Thanh Nguyện lắc đầu, vừa cười vừa nói. Tuy nhiên, không hiểu sao, Hoàng Như Ý lại có cảm giác rằng Tần Thanh Nguyện đang muốn trốn tránh gì đó. Nhóm người áo đen vẫn không giải tán theo đề nghị của Tần Thanh Nguyện, mà vẫn kiên trì giải thích:

 

- Cậu Bình là con nuôi của bố mẹ cậu, cho nên, với cậu Bình, cậu chính là em trai của cậu ấy. Căn hộ này vốn là của cậu Bình mua cho cậu. Dù trước kia cậu đã bán đi, nhưng cậu Bình đã mua lại. Bây giờ, cậu Bình trao trả lại cho cậu.

 

Tần Thanh Nguyện gắt lên, bực dọc:

 

- Đủ rồi! Tôi đã nói là tôi không có anh trai. Hơn nữa, dù là bố mẹ của tôi cũng không thể hành động ngang ngược như thế. Căn hộ này vốn là của cô ấy. Các người không có quyền đuổi cô ấy đi.

 

Nghe mấy câu đối thoại kia, Hoàng Như Ý nhìn Tần Thanh Nguyện dò xét và nghi ngại. Điều đó khiến Tần Thanh Nguyện không vui. Liền đó, hắn lại càng không vui khi người áo đen kia tiếp tục nói:

 

- Chúng tôi không đuổi cô ấy đi. Cô ấy chỉ là người thuê có thời hạn. Bây giờ, cậu Bình muốn thu hồi căn hộ này lại để cậu vào ở, nên chúng tôi đành phải mời cô ấy rời đi.

Loading...