Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 249. Ngơ ngác, hoang mang và lo lắng
Cập nhật lúc: 2025-02-05 18:01:56
Lượt xem: 1
Sức vóc của bé mèo tiên thì nhỏ hơn thần thú không biết bao nhiêu mà kể. Thế nên, để kéo được thần thú dừng lại, mèo con đã dùng hết cả sức bình sinh. Thần thú đang căng thẳng tinh thần chuẩn bị nhảy vào d.ục hỏa thì bị đột ngột kéo mạnh một cái, theo phản xạ, hắn vung vuốt tấn công.
Đến khi định thần nhìn lại, Tần Thanh Nguyện mới nhận ra hắn vừa mới hất bé mèo của mình đi. Gào lên một tiếng, thần thú nhảy xồ theo, đỡ lấy bé mèo trước khi tấm lưng thon thả của cô đập vào thân cây gần đó. Đổi lại, chính thần thú mới bị mấy nhánh cây cào rách vài lằn trên thân thể.
Mặc kệ những vết xước rướm máu, Tần Thanh Nguyện nghiêm mặt gắt:
- Sao nàng lại vào đây? Chẳng phải ta bảo nàng đợi ở ngoài kia rồi à?
Hoàng Như Ý mếu máo. Gã ngốc này, lo lắng đến cuống cuồng khi thấy cô ngã như thế. Vậy sao hắn lại không hiểu được nỗi lòng của cô khi hắn đi mạo hiểm vậy?
Đôi mắt rưng rưng của Hoàng Như Ý làm Tần Thanh Nguyện đã cuống càng thêm cuống. Hắn săm soi cô, miệng không ngớt gầm gừ:
- Sao lại khóc? Có phải ban nãy va trúng ở đâu không? Hay là móng vuốt của ta quá bén nhọn làm nàng bị thương rồi? Nàng đau ở đâu? Có bị chảy m.á.u không?
Tần Thanh Nguyện hỏi hai câu đầu tiên không nghe Hoàng Như Ý trả lời là đã bế cô lên, đi như chạy, rồi lại chạy như bay, cuối cùng là bay luôn một mạch ra khỏi núi. Vừa bay hắn vừa lải nhải hỏi không ngừng. Hoàng Như Ý tựa đầu vào lồng n.g.ự.c rộng của thần thú, vừa hưởng thụ cái ôm kiểu công chúa, vừa thưởng thức chất giọng trầm ấm của thần thú.
Khi thần thú đã thôi càm ràm thì chân hắn đã đặt xuống yếu địa của tộc mèo. Bế Hoàng Như Ý chạy thẳng vào hang của tộc trưởng tộc mèo, Tần Thanh Nguyện đặt cô lên ghế rồi hối hả chạy đi tìm tộc trưởng. Lát sau, tộc trưởng tộc mèo bị thần thú vừa lôi vừa kéo vào hang. Nhìn thấy Hoàng Như Ý, nụ cười của bà nở ra, hiền từ. Xem ra, thánh nữ đã có được trái tim của thần thú rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/249-ngo-ngac-hoang-mang-va-lo-lang.html.]
Tần Thanh Nguyện vẫn rất lo lắng hỏi:
- Tộc trưởng mèo, bà đừng cười nữa. Bà mau giúp ta xem thử, cô ấy có bị thương không?
Tộc trưởng tộc mèo nhướng mày nhìn Hoàng Như Ý, dò hỏi. Hoàng Như Ý đắc ý, lắc đầu rồi lại gật đầu. Tộc trưởng tộc mèo dựa vào những ám hiệu lung tung đó của Hoàng Như Ý mà bắt đầu soạn ra bệnh án.
Việc “giao tiếp” không cần dùng lời nói giữa Hoàng Như Ý và tộc trưởng tộc mèo diễn ra nhanh như chớp. Bấy lâu nay, hai bậc đứng đầu tộc mèo vẫn luôn phối hợp với nhau ăn ý như thế.
Bởi vì, nếu như nữ phụ Hoa Bách Tâm là nữ thầy thuốc duy nhất của tộc cáo, thì Hoàng Như Ý lại còn cao cấp hơn, cô chính là thánh nữ đương nhiệm của tộc mèo. Cô không chỉ biết nguyền rủa, mà còn biết trị thương và trị bệnh. Chỉ tiếc là nam chính Đào Trọng Nghĩa đã quá đa nghi, không muốn tin tưởng kẻ ngoại tộc nên mới bị Hoa Bách Tâm lừa đến thảm.
Còn bây giờ, Tần Thanh Nguyện đang tái mét mặt mày nhìn Hoàng Như Ý và tộc trưởng tộc mèo hết gật đầu rồi lại lắc đầu. Hắn không hiểu bọn họ đang có ý gì. Hắn chỉ cảm thấy, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng rồi. Một lát sau, tộc trưởng tộc mèo vỗ vai thần thú, lắc đầu ra vẻ bí hiểm rồi rời khỏi hang động.
Thần thú ngơ ngác, hoang mang và lo lắng. Vậy là đã khám bệnh xong rồi sao? Cuối cùng thì bé mèo tiên có bệnh gì không, có bị thương không? Thắc mắc và hoang mang trong lòng thần thú càng lúc càng lớn. Hắn muốn chạy theo để hỏi tộc trưởng tộc mèo cho rõ. Nhưng Hoàng Như Ý đã ngăn thần thú lại.
Hoàng Như Ý túm lấy đuôi sói, giữ chân thần thú lại. Thần thú không dám giật mạnh, sợ làm cô đau, đành để mặc cho cô nắm. Nhưng nếu hắn muốn rời đi, thì không thể không bảo bé méo buông cái đuôi của hắn ra được. Dù sao thì Tần Thanh Nguyện cũng không muốn kéo Hoàng Như Ý đi theo sau đuôi của hắn. Như thế là xúc phạm cô. Thế là hắn nhẹ giọng dỗ dành:
- Nàng buông cái đuôi của ta ra đi. Ta chỉ ra ngoài hỏi tộc trưởng của nàng vài việc thôi.
- Không buông. Ai mà biết được chàng có nhân lúc ta không để ý mà bỏ mặc ta lại đây rồi lén lút chạy tới chỗ cái hố lửa đó nữa không?