Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 250. Ta có thai rồi.
Cập nhật lúc: 2025-02-05 18:03:51
Lượt xem: 0
Tần Thanh Nguyện chột dạ, cúi đầu, cụp tai. Hắn quả thật đã có dự định đó. Sau khi hỏi thăm về tình hình sức khỏe của Hoàng Như Ý, nếu bé mèo không có gì đáng ngại, hắn sẽ nhanh chóng chạy lại chỗ hang động đó, nhảy vào d.ục hỏa để tìm đường xuống Ma giới.
Bộ dáng của thần thú đã khai báo toàn bộ âm mưu muốn làm chuyện lén lút của hắn cho Hoàng Như Ý biết. Dù đã đoán được ít nhiều, nhưng Hoàng Như Ý vẫn vô cùng tức giận khi sói ngốc lại muốn lén cô đi mạo hiểm. Mèo con được thể bèn lu loa gào khóc:
- Ta biết ngay mà! Chàng lại muốn bỏ rơi ta! Chàng bỏ mặc ta! Chàng không thương ta nữa mà! Có phải vì chàng cảm thấy ta vô dụng, ta phiền phức, nên chàng chán ta rồi, ghét ta rồi phải không?
Tần Thanh Nguyện cuống quít xua tay:
- Không phải! Tôi không có chán ghét cô, cũng không bỏ mặc cô!
- Vậy sao chàng lại muốn đi vào đó một mình mà không mang ta theo?
- Vì nơi đó... hơi nguy hiểm.
- Hơi nguy hiểm thôi sao? Vậy thì ta không sợ. Bởi vì ta đi theo bên cạnh chàng mà. Chàng là thần thú mà?
Hoàng Như Ý cố ý bướng bỉnh, nằng nặc đòi theo. Tần Thanh Nguyện không có cách nào khác là phải nói rõ mối nguy hiểm cho mèo con biết, để tránh việc cô sẽ lẻn theo sau như ban nãy nữa thì còn nguy hơn. Hoàng Như Ý nhìn gã sói ngốc cố gắng tìm cách diễn đạt để cho cô hiểu về mức độ nguy hiểm của việc mà hắn sắp làm. Mắt của cô lại rưng rưng vì xúc động và tức giận. Rõ ràng là thần thú biết rằng việc đó là rất nguy hiểm, nhưng lại cứ muốn đ.â.m đầu vào. Rốt cuộc thì kẻ mà thần thú muốn cứu khỏi Ma tộc là ai, kẻ đó quan trọng với hắn còn hơn cả tính mạng hay sao?
Tần Thanh Nguyện không biết những suy nghĩ trong lòng của mèo con, hắn nhẹ giọng dỗ dành:
- Thế nên, cô ở đây đợi tôi, nhé? Nếu có cô đi theo, tôi sẽ bị phân tâm, sẽ không chống đỡ nổi.
Hoàng Như Ý phụng phịu, nghẹn ngào:
- Nếu đã nguy hiểm như thế thì chàng đừng đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/250-ta-co-thai-roi.html.]
Tần Thanh Nguyện cười cười, lắc đầu. Hắn không thể không đi. Nếu không đưa được nam chính nguyên bản của cốt truyện về thì có lẽ nhiệm vụ của hắn không thể hoàn thành được, mà nhiệm vụ của Hoàng Như Ý cũng sẽ có nguy cơ thất bại. Nếu đã biết được tất cả chỉ là nhiệm vụ, Tần Thanh Nguyện không muốn dây dưa thêm nữa. Hắn đứng dậy, không nói thêm nhiều mà bước nhanh ra cửa. Với khả năng của hắn, nếu dùng tốc độ nhanh nhất, cộng thêm thi triển thần lực thì mèo con sẽ không thể đuổi kịp. Chỉ cần trước khi cô đến nơi, hắn đã nhảy xuống d.ục hỏa rồi thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.
Hoàng Như Ý cũng biết rõ điều đó nên Tần Thanh Nguyện vừa nhổm dậy là cô liền kêu lên:
- Chàng bỏ rơi ta và con thật sao?
Tần Thanh Nguyện khựng lại, sửng sốt:
- Cô nói cái gì?
Hoàng Như Ý mím môi, thời cơ tới rồi. Cô chậm rãi gằn từng tiếng:
- Ta có thai rồi.
Tần Thanh Nguyện cứng ngắc xoay mình lại, nhìn Hoàng Như Ý chằm chằm. Nét mặt của Tần Thanh Nguyện khiến cho Hoàng Như Ý hoang mang, vì nếu chỉ dùng mắt thường thì cô không thể nhìn ra được cảm xúc của hắn.
Không thể nhìn ra được cảm xúc của thần thú bằng mắt thường, bé mèo tiên quyết định sử dụng năng lực thần kỳ của “bàn tay vàng”. Nhắm mắt lại, Hoàng Như Ý mở đôi mắt đặc biệt của mình ra, nhìn cảm xúc bằng màu sắc. Nhưng khi Hoàng Như Ý dùng đôi mắt đã có thêm khả năng đặc biệt mà nhìn thần thú thì cô lại càng hoang mang nhiều hơn. Bởi vì, màu sắc biểu hiện cảm xúc của thần thú quá nhiều, quá hỗn loạn.
Bé con trong bụng của Hoàng Như Ý cũng hoang mang và nôn nóng đến cất tiếng hỏi:
[Mẹ, ông ta nghe tin là mẹ có con mà sao biểu cảm kỳ lạ thế? Có phải là ông ta không muốn có con không? Ông ta ghét con lắm, đúng không?]
Hoàng Như Ý không trả lời bé con, nhưng cô biết chắc chắn, trong cái bảng màu hỗn độn đầy những cảm xúc của thần thú, không có màu của sự chán ghét. Chỉ có sự vui mừng, kinh ngạc, hoảng hốt, lo sợ và... kinh hoàng. Trong lúc Hoàng Như Ý ngẩn ra vì những cảm xúc đó của thần thú, thì hắn đã tung chân bỏ chạy.
Bỏ chạy?