Trò Chơi Mê Hoặc Nhân Tâm – Nguyện Ý Rung Động - 251. Chàng không thích có con sao?
Cập nhật lúc: 2025-02-05 18:05:18
Lượt xem: 0
Hoàng Như Ý mếu xệch miệng nhìn bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của thần thú mà vừa tủi thân vừa đau lòng. Lẽ nào đúng như bé con nói, thần thú không thích có con? Hay là bởi vì người mang thai con của hắn là cô, nên hắn mới không thích? Dù thế nào đi nữa thì Hoàng Như Ý cũng muốn khóc. Và rồi cô nậng miệng, òa lên khóc.
Nhưng nước mắt của Hoàng Như Ý chỉ vừa rơi xuống vài giọt thì thần thú đã hộc tốc chạy ngược trở vào. Trên tay của hắn túm lấy tộc trưởng tộc mèo như đang túm một con gà. Hắn cẩn thận đặt “con gà” là mèo tinh tu lâu năm nhất miêu tộc xuống bên cạnh Hoàng Như Ý.
Hơi thở của thần thú còn dồn dập, nên câu nói cũng ngắt quãng:
- Bà mau... mau giúp ta xem mạch cho nàng ấy, khám... khám cho nàng ấy...
Tộc trưởng tộc mèo nhăn mặt, gắt:
- Ta đã nói với cậu rồi! Cô ấy không sao! Chẳng phải ta vừa khám cho cô ấy ban nãy rồi sao? Cậu lại còn túm bộ xương già của ta đến đây...
- Nhưng mà... cô ấy có thai rồi! Cô ấy có thai rồi, nhưng mà cô ấy lại vừa mới chạy rất nhanh, trước đó còn bị ngã nữa. Bà làm ơn... làm ơn khám cho cô ấy...
Tần Thanh Nguyện cố gắng hết sức, nhưng giọng của hắn vẫn run run. Sự lo lắng và quan tâm của thần thú khiến cho tộc trưởng tộc mèo cảm động. Bà không cằn nhằn nữa mà nghiêm túc bắt mạch cho Hoàng Như Ý.
Cùng cảm thấy cảm động giống như tộc trưởng, Hoàng Như Ý hít mũi, miệng không nén được mà nhoẻn lên thành một nụ cười. Thì ra thần thú không phải bỏ chạy vì chán ghét, sợ hãi hay muốn bỏ rơi, mà vì hắn lo lắng cho sức khỏe của hai mẹ con cô.
Tộc trưởng tộc mèo bắt mạch một lúc rồi ngẩng lên, cười tươi như hoa. Tuy nhiên, nụ cười ấy vẫn chưa đủ để xóa ta đi âu lo trong lòng của Tần Thanh Nguyện.
Hắn hồi hộp hỏi:
- Thế nào? Cô ấy... có khỏe không? Còn bé con... có khỏe không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tro-choi-me-hoac-nhan-tam-nguyen-y-rung-dong/251-chang-khong-thich-co-con-sao.html.]
- Khỏe! Khỏe! Cả hai mẹ con đều rất khỏe mạnh! Ta phải đi thông báo tin mừng này cho cả tộc biết mới được!
Tộc trưởng vội vã đứng dậy, hối hả chạy ra ngoài, miệng hô vang tin mừng về việc có thai của thánh nữ. Ngoài cửa nhanh chóng rộ lên tiếng hoan hô. Trong hang động, không khí trầm lắng hơn một chút. Vì Tần Thanh Nguyện cứ đứng thần mặt ra mà nhìn chằm chằm vào bụng của Hoàng Như Ý.
Trong đầu của Tần Thanh Nguyện trống rỗng, trắng xóa, hắn không nghĩ được gì ngoài một câu cứ chạy tới chạy lui trong tâm trí. Hắn được làm cha rồi. Dù chỉ là trong thế giới ảo của nhiệm vụ, nhưng mà hắn được làm cha rồi. Niềm vui này quá chân thật, quá lớn lao, khiến Tần Thanh Nguyện không biết phải làm gì, không biết phải nghĩ gì nữa.
Hoàng Như Ý buồn cười nhìn bộ dáng phát ngốc của sói to nhà mình. Cô vẫy vẫy tay, ngoắc thần thú đến gần rồi nắm lấy bàn tay to bè thô ráp của hắn, áp nhẹ lên bụng của chính mình.
Một cái đụng chạm nhẹ nhàng thôi nhưng lại khiến Tần Thanh Nguyện nhảy dựng lên như chạm phải lửa. Hắn vội vã bật dậy, lùi lại hẳn mấy bước, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bụng của Hoàng Như Ý. Biểu hiện này không có chút gì của sự vui thích cả.
Hoàng Như Ý tủi thân mếu máo:
- Chàng sao vậy? Chàng không thích có con sao?
- Không! Không phải...
- Vậy tại sao chàng lại không muốn chạm vào con? Chàng ghét bỏ ta, nên cũng ghét bỏ con đúng không?
- Không! Không phải!...
- Vậy thì tại sao?
Hoàng Như Ý gắt lên. Thần thú của cô, sói to của cô, Đại Kiêu của cô,... vốn là dũng mãnh uy vũ, sao lại có bộ dáng sợ đầu sợ đuôi thế kia? Thần thú bị mèo con quát, thoáng lúng túng nhưng vẫn cắn chặt răng không nói năng gì.