Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 260

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:51:25
Lượt xem: 44

Hôm nay là ngày mùng ba tháng ba, sông Ninh so với chợ phường Trường An chỉ có náo nhiệt hơn chứ không có kém. Lại bởi vì đây là chỗ biên quan của Tây Bắc nên có rất nhiều người Hồ, thỉnh thoảng lại lôi kéo khách hàng, đánh lạc đà kéo hàng hóa đi qua người bọn họ.

Các chủ cửa hàng đều dốc hết sức lực, có người trang hoàng cửa hàng bằng lụa màu và hoa lá sặc sỡ. Có người lại tấu nhạc Quy Tư, dùng âm nhạc của các vùng khác nhau để thu hút khách hàng.

Thẩm Nghi Thu làm người hai đời, ngay cả chợ ở thị phường Trường An cũng chưa bao giờ được đi. Ấn tượng duy nhất đối với chợ của nàng là ký ức xa xưa lúc còn nhỏ đi dạo bờ sông Ninh cùng cha mẹ.

Lúc này đi lướt qua nhìn ngắm đại khái, cảm thấy vô cùng rực rỡ, muôn màu muôn vẻ. Mắt nhìn cũng không kịp, chỉ hận không thể có tám đôi mắt để ngắm nhìn cho thỏa thích.

Uất Trì Việt thấy bước chân nàng dần chậm lại, cũng không chờ nàng mở miệng, liền thuận mắt nhìn sang, thấy nàng đang theo dõi cái gì đó tới mức xuất thần. Hắn cúi đầu mở túi tiền, ngoan ngoãn lấy bạc với vàng ra.

Chỉ chốc lát sau, trong tay hai người ôm đầy các loại hoa quả, hộp bánh ngọt. Bên ngoài trang trí long lanh bắt mắt, bên trong thì đủ các loại hình ăn vặt từ bánh hoa đào, bánh nướng mật ong, hồ lô ngào đường,...

Cũng có không ít đặc sản mới có của Tây Vực như táo tàu Nghĩa Ô, mật ong gai Cao Xương, còn có thạch mật cùng sữa bò nấu thành đường sữa, làm thành hình sư tử con, tiểu lão hổ, cùng đủ các loại vật nhỏ khác.

Hai người vừa đi vừa ăn, nếu khát hoặc mệt mỏi thì tùy tiện tìm một quán trà tứ hoặc tửu quán bên đường, gọi một cốc trà hoa cúc hoặc nước nho chua ngọt uống.

Uất Trì Việt rất nhanh liền nhìn ra, Thái tử phi đặc biệt có hứng thú đối với những món đồ hải ngoại có hình dáng kỳ quái như: lông rái cá dệt thành thát nâu, cỏ lau thêu thành thảm, gấm lông Khang quốc, bình ngọc bảo trang đại thực, trứng cốc đà điểu An Quốc, vòng ngọc châu khảm lưu ly, vòng tay bảo điền nạm ngọc trai... Lộn xộn một đống lớn, đa phần đều là mua cho mấy người Tống lục nương, Vương thập nương cùng Thiệu Vân.

Nàng thích đọc sách vẽ tranh, đương nhiên cửa hàng thư họa là không thể nào không đi. Mực đỏ tinh tinh loại tốt nhất, bút vàng Côn Luân cùng một ít giấy vẽ, còn có thêm một đống sách Tây Vực mà nàng xem không hiểu.

Hai huynh đệ Giả thất Giả bát đi theo phía sau có thân hình cao to chắc khỏe, nghiễm nhiên trở thành hai cái giá treo hàng. Cuối cùng không bê nổi nữa, dứt khoát thuê hẳn một con lạc đà, đem hàng hóa chất hết ở trên lưng nó.

Hai người một đường vừa ăn vừa đi dạo, bất tri bất giác đã tới lúc mặt trời ngả về tây, túi tiền của hai người đều đã thấy đáy.

Thẩm Nghi Thu đi bộ dưới ánh mặt trời lâu như vậy, đã có chút mệt mỏi, cũng không còn hứng thú nữa. Đang muốn dẹp đường hồi phủ, chợt nhìn thấy phía trước có một gian hàng bán áo giáp, hồ đao cùng cung tiễn. Bắt mắt nhất chính là chỗ treo mười mấy thanh Hồ đao mạ vàng, ánh mắt của nàng liền rơi vào một thanh Hồ đao nhỏ thếp vàng.

Uất Trì Việt thuận theo tầm mắt của nàng nhìn sang, chỉ thấy thanh đao nhỏ này dài khoảng sáu tấc*, chuôi đao làm từ đồi mồi, trên vỏ đao chạm khắc hình chim điều cùng mấy nhánh hoa văn xem kẽ, phía trên khảm hồng bảo thạch, ngọc lục bảo cùng vàng ròng. Hắn chợt thấy thanh Hồ đao nhỏ này cũng có bảy tám phần tương tự với chuôi đao lúc còn bé hắn yêu quý.

* 60cm.

Đích mẫu có nói, khi hắn còn nhỏ từng khăng khăng muốn đem thanh kim đao mà bản thân yêu quý nhất cho Thẩm Nghi Thu, nhưng ngọn nguồn như thế nào thì hắn không nhớ rõ lắm.

Trong lòng Thái tử hơi động một chút. Hắn đi tới, rút thanh đao ra khỏi móc treo. Vừa sờ vào vỏ đao, hắn liền biết vật này chất lượng kém xa so với chuôi đao của hắn. Bên ngoài được mạ một

lớp vàng mỏng manh phía dưới, những hoa văn được khắc trên chuôi đao làm lộ ra đồng thau bên trong. Ngay cả hồng bảo thạch cùng ngọc lục bảo được nạm ở phía trên cũng chỉ là lưu ly châu.

Hắn rút đao ra, quan sát lưỡi đao, thế nhưng lại vô cùng sắc bén.

Hắn nghĩ một chút rồi hỏi:

- Giá bao nhiêu?

Chủ tiệm kia là một đại hán người Túc Đặc, đôi mắt màu nâu lóe lên ánh sáng ranh mãnh. Hắn nhìn thoáng qua mấy người vừa tới, quan sát kỹ lưỡng từ quần áo, tướng mạo, cách ăn nói, khí chất rồi thầm suy nghĩ một phen, sau đó quy ra giá cả của chuôi đao này. Hắn hướng về phía bọn họ duỗi ra hai ngón tay mập mạp.

Uất Trì Việt quay đầu nói với Giả thất:

- Cho ta mượn hai lượng bạc.

Chủ tiệm kia mở to hai mắt ra nhìn, sau đó bật cười ha hả, liên tục lắc đầu, đoạt lại thanh đao, làm bộ muốn treo lên.

Uất Trì Việt nói:

- Là sao?

Chủ của hàng nói một câu bằng tiếng Đại Yến sứt sẹo:

- Khách nhân... trêu đùa, lão hán rồi.

Hắn cầm một miếng da trâu lên, dùng đao nhẹ nhàng rạch qua một đường.

- Đao tốt.

Lại chỉ vào vỏ đao:

- Đường vân, khác biệt...còn một cái.

Hắn lại nheo đôi mắt giống như mèo rừng, lần nữa đưa hai ngón tay ra, vặn vẹo uốn éo:

- Hai lượng vàng, không phải bạc.

Thẩm Nghi Thu cảm thấy vô cùng khó tin, nàng chỉ vào một chỗ trên vỏ đao nói:

Chỗ này thêu chim nhưng đâu có giống chim, giống con gà béo thì đúng hơn, đã thế hai bên cánh còn bên dài bên ngắn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-260.html.]

Gần chỗ ngọc bảo còn có một vết rách đây này.

Sau đó lập tức kéo Uất Trì Việt đi:

- Đây là lừa đảo đó, chúng ta đi thôi Lưu huynh.

Trải qua một ngày luyện tập, nàng đã hiểu được đại khái giá cả của các món đồ. Chuôi Hồ đao này được chào giá hai lượng bạc đã được tính là lòng dạ tham lam lắm rồi, còn hai lượng vàng thì đâu khác gì ăn cướp tiền của người khác.

Nhưng mà Thái tử lại đứng im không nhúc nhích, hắn cởi một khối ngọc bội Ma Kết đang đeo bên hông xuống:

- Khối ngọc này trị giá hai mươi lượng vàng, đổi cho ngươi.

Hai mắt chủ tiệm kia lập tức sáng lên, nhưng lại trở nên do dự. Hắn làm nghề buôn bán hơn ba mươi năm, chưa từng gặp tên nào coi tiền như rác thế này, nên tự dưng lại thấy nghi ngờ trong đó có lừa đảo.

Uất Trì Việt lười giải thích với hắn, ném ngọc bội xuống rồi cầm lấy Hồ đao, sau đó nhét vào tay Thẩm Nghi Thu:

Cầm lấy chơi tạm đi, lúc nào về sẽ đổi cho nàng cái khác tốt hơn.

Chưởng quầy ở phía sau nói một tràng lời nói:

- Khách nhân, có ánh mắt tốt, đao tốt, anh hùng...

Thẩm Nghi Thu cầm thanh hồ đao ngốn quá nhiều tiền kia, rất không hài lòng, lẩm bẩm nói:

Cái người Túc Đặc kia quá gian xảo, một miếng ngọc bội mỡ dê tốt như thế đổi lấy cây đao này, chi bằng đi ăn cướp...

Uất Trì Việt nhéo nhéo hai má đang phồng lên vì tức giận của nàng một cái:

Chỉ là một khối ngọc bình thường thôi mà, đâu phải là cái gì quý hiếm. Cười lên cái đi.

Thẩm Nghi Thu nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Uất Trì Việt hít hà đỉnh tóc nàng, cau mày nói:

- Đây là mùi gì vậy?

Thẩm Nghi Thu không hiểu ra sao.

Uất Trì Việt nói:

À, hóa ra là mùi vị của tiền. Phiên chợ này quả thực không nên đi dạo nữa, lúc đầu ta là vàng tiểu Hoàn, ngọc tiểu Hoàn, đi dạo được một lúc đã biến thành đồng tiểu Hoàn rồi.

Thẩm Nghi Thu quay đầu đi không để ý tới hắn.

Đang lúc nói chuyện, mặt trời cũng dần lặn xuống dưới, tiếp cận với mặt nước đang gợn sóng lăn tăn, nhuộm dòng sông Ninh thành một màu vàng rực rỡ. Người ngựa dần thưa thớt, có vài thương nhân vội vã trở về nhà, đã bắt đầu thu dọn hàng quán, một khung cảnh náo nhiệt phồn hoa sắp sửa lụi tàn.

Thẩm Nghi Thu nghĩ đến ngày mai lại phải rời xa cố hương, trong lòng tràn đầy quyến luyến.

Đúng lúc này, Uất Trì Việt bỗng nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:

Nghe nhũ mẫu của nàng nói, đầu tháng sau là ngày giỗ của Thẩm phu nhân. Hiếm khi nàng được về Linh Châu, nên đi thăm viếng cúng mộ một lần.

Thẩm Nghi Thu không thể tin vào hai tai của chính mình.

Uất Trì Việt nói tiếp:

Ta sẽ nói với Tạ thứ sử một tiếng, nàng cứ ở lại viện tử lúc trước đi, ta sẽ để một ngàn cấm vệ ở lại Linh Châu.

Thẩm Nghi Thu nói:

Những kỵ binh này là để hộ tống điện hạ tới Lương Châu, thiếp không thể...

Thái tử quay đầu liếc nàng một chút, cười nói:

Sao nào? Lo cho vi phu? Thẩm Nghi Thu gục đầu xuống:

Đa tạ điện hạ đã lo lắng cho thần thiếp, nhưng thật sự không cần để lại nhiều người như vậy đâu.

Uất Trì Việt c.h.é.m định chặt sắt nói:

- Ít hơn thì ta không yên lòng.

Hắn để Thẩm Nghi Thu ở lại Linh Châu, thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng chỉ là một phần. Mặt khác, từ Linh châu đi tới

Lương Châu xa hàng ngàn dặm, cả đường đều là sa mạc, gian nan khổ sở không thể kể hết. Lại nói tuy chuyến này là đi nghị hòa, nhưng cũng khó đảm bảo người Thổ Phiên không có tâm tư làm loạn.

Để nàng ở lại Linh Châu, hắn mới có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ.

Loading...