Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ - Chuong 58

Cập nhật lúc: 2024-12-06 00:57:21
Lượt xem: 8

Thế nhưng, sự tinh tế ấy lại khiến Liễu Bình Xuyên, đang đứng ngoài cửa, càng thêm khó chịu. Ánh mắt ả ta lướt qua từng chi tiết trong phòng, lòng đầy ganh ghét. Ả tự nhủ, đáng lẽ Quỳnh Nương sau khi trở về Thôi gia phải sống trong cảnh khốn khó, khổ sở mới đúng. Nhưng thực tế trước mắt lại khiến ả thấy nhục nhã, như thể sự nhàn nhã của Quỳnh Nương là lời chế nhạo ngấm ngầm dành cho mình.

Căn phòng của ả ở Liễu phủ, dù bài trí bằng toàn đồ vật quý giá mà chính tay ả chọn từ nhà kho, lại không thể nào toát lên sự thanh tao như thế. Sự so sánh này như nhắc nhở rằng, dù cố gắng đến đâu, Liễu Bình Xuyên cũng không thể có được khí chất tự nhiên như Quỳnh Nương, khiến ả càng thêm bực dọc.

Quỳnh Nương vừa treo xong màn, bước xuống giường thì bắt gặp ánh mắt đầy ganh ghét của Liễu Bình Xuyên ngoài cửa. Nàng cầm lấy rổ kim chỉ, ung dung ngồi xuống cạnh cửa sổ, ánh mắt lướt qua ả một cách thờ ơ, như thể đang nhìn một thứ không quan trọng.

Liễu Bình Xuyên thấy thế, cố nén cơn tức giận, nở nụ cười nhạt:

“Tỷ tỷ thật khéo tay, ngay cả màn rách cũng biến thành vật trang trí đẹp mắt. À, tỷ tỷ ở Lang Vương phủ chắc đã gặp được vị quý nhân ấy rồi phải không? Nghe nói dung mạo hắn tuấn tú vô song, thật khiến người ta tò mò.”

Quỳnh Nương nghe vậy, chỉ hơi nhếch môi cười, không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục cầm kim thêu những đường tỉ mỉ trên chiếc khăn tay. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng:

“Ta đến Lang Vương phủ chỉ để làm bánh ngọt. Chuyện trà nước hầu hạ đã có tôi tớ lo, làm gì có cơ hội nhìn thấy chủ nhân.”

Câu trả lời của nàng khiến Liễu Bình Xuyên không khỏi sốt ruột. Ả bước vào phòng, cố nén sự ghen tị:

“Cơ hội hiếm có như vậy, sao tỷ tỷ không nắm bắt chứ? Nếu được vị Vương gia ấy để mắt đến, chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/chuong-58.html.]

Nghe vậy, Quỳnh Nương ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Liễu Bình Xuyên, trong đó thoáng hiện vẻ chế giễu:

“Muội muội nói rõ hơn xem, ta nên ‘nắm bắt’ thế nào?”

Liễu Bình Xuyên, tưởng rằng Quỳnh Nương thật sự không hiểu, liền nghiêm túc nói:

“Dung mạo của tỷ tỷ như vậy, nếu Vương gia nhìn thấy chắc chắn sẽ thích. Đến lúc đó, con đường tương lai của tỷ tỷ sẽ rộng mở.”

Quỳnh Nương khẽ cười, nụ cười mang theo sự mỉa mai:

“Muội muội nghĩ vị quý nhân ấy là ai? Một kẻ sống tạm bợ nơi góc đường sao? Làm gì có chuyện nhìn thấy nữ nhân có chút nhan sắc là thích ngay?”

Liễu Bình Xuyên, không ngờ Quỳnh Nương lại không có chút mảy may xúc động trước những lời gợi ý, vội vàng nói thêm:

“Lang Vương phủ dạo gần đây đang tuyển thêm thị thiếp. Nếu tỷ tỷ chịu, ta có thể sắp xếp để tỷ gặp Vương gia.”

Lời này vừa dứt, Quỳnh Nương lập tức cảm thấy buồn nôn. Nàng đặt rổ kim chỉ xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào ả:

“Muội muội nói gì lạ vậy? Vì sao luôn xui khiến ta đến phủ người khác làm thiếp? Thôi gia tuy không phải gia đình giàu có, nhưng ba đời tổ tiên đều sống thanh bạch, chưa từng làm điều sai trái. Một nương tử quy củ không làm, lại cam chịu thấp hèn đi làm thiếp? Đây là ý của muội muội, hay là cha nương không nuôi nổi ta nên nhờ muội đến châm biếm?”

Loading...