Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:14:51
Lượt xem: 1
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cần không khỏi cảm thấy một cơn ớn lạnh thổi vào sau lưng, khiến cho hắn phải mở ngăn tủ ra, tìm tấm thảm đã dùng trong đêm Giáng sinh ra khoác lên người để chống lạnh.
Không biết có phải là nguyên nhân phương diện tâm lý hay không, mà dường như hắn còn có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể mềm mại và tao nhã trên người tiểu phú bà.
Không, không phải vậy.
Sau khi đặt ra ranh giới cuối cùng, hắn đã không còn là một phàm nhân nữa, trong nhân thế thất tình lục dục, hắn không thể dính vào thêm một lần nào nữa!
Cái gì mà mùi thơm cơ thể cơ chứ, đều là ảo giác mà thôi!
Giang Cần hít sâu một hơi, quyết định bình tĩnh lại, kết quả càng hít vào càng thấy thơm, quả thực là một vòng lặp vô hạn, điều này khiến hắn không nhịn được nhớ tới món quà đêm Giáng sinh.
- Ông chủ, sao mặt cậu lại đỏ như vậy, cậu bị cảm rồi à?
Ngụy Lan Lan lấy một cốc nước sôi bốc hơi nghi ngút, khi đi ngang qua không nhịn được hỏi một câu.
- Không có việc gì, có thể là do nóng quá. Hệ thống sưởi ấm của Lâm Đại chúng ta đúng là không tồi, lần sau hiệu trưởng Trương lại đến tham quan, tôi nhất định phải hung hăng khen ngợi ông ấy một phen.
Giang Cần thản nhiên nói bóng gió Trương Bách Thanh một câu, biểu hiện như một chính nhân quân tử, không hề hoảng hốt chút nào.
Sau đó hắn vươn tay mở ngăn kéo bên cạnh ra, đặt danh thiếp thu thập được tối qua lên bàn, chọn ra một phần danh thiếp nhỏ có độ khó công lược không lớn rồi giao cho Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
- Tôi đã nghiên cứu kỹ rồi, những ông chủ nhỏ này ước chừng sẽ dễ nói chuyện hơn. Cô đi điều tra lý lịch trước, giai đoạn sau sẽ xử lý từng người một.
- Những người này cũng là thành viên của thương hội Lâm Xuyên sao? - Ngụy Lan Lan cầm đại một tấm lên nhìn một chút.
Giang Cần gật gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng mà bọn họ cũng chỉ ở trình độ trung cấp trở xuống thôi. Bọn họ đi dự tiệc để tìm đối tác, cô không cần quá thận trọng đâu, cứ coi như là luyện tập đi.
- Nhỡ đâu luyện hỏng thì làm sao bây giờ?
- Điều đó có nghĩa là họ sẽ bị thời đại bỏ rơi.
Giang Cần mở bình giữ nhiệt ra, nhìn thoáng qua đáy bình nước rồi yên lặng làm ấm cuống họng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-367.html.]
Multi-group To Shop là kế hoạch mà hắn đã ấp ủ suốt nửa tháng qua, bắt đầu từ thẻ trà sữa vào ngày đông chí, bánh răng đã từ từ xoay chuyển.
Nói một cách khác, cho dù không có bữa tiệc thương hội Lâm Xuyên thì giai đoạn sau hắn khẳng định cũng sẽ phát triển theo hướng phương diện này. Chỉ là hắn sẽ phải đi rất nhiều đường quanh co, mà bữa tiệc này bỗng nhiên xuất hiện, xem như đã đẩy kế hoạch của hắn bắt đầu trước thời hạn một bước, cũng cho hắn một cơ hội duy nhất.
Kinh doanh chính là như vậy, có rất nhiều cơ hội và thách thức mà bạn sẽ không có đủ thời gian để chuẩn bị.
Vậy bạn sẽ ăn hay là không ăn?
Đương nhiên là muốn ăn, ăn bể bụng cũng muốn ăn.
Nhưng mà trước mắt quy mô hiện tại của Multi-group không lớn, trong mắt những ông chủ lớn chân chính kia thì chỉ là một món đồ chơi, cho dù là thực lực hay là uy tín đều không có đủ sức thuyết phục.
Cho nên, Giang Cần quyết định sẽ ăn những cái nhỏ trước.
Con cóc mà, trước tiên cứ tạm thời ăn thiên nga nhỏ đã, còn Côn* gì đó thì chờ năm sau hẵng nói.
*Côn: Một loại cá khổng lồ huyền thoại ở biển Bắc.
Khi thời cơ đến, hắn muốn ăn hết thị trường Đại học Sư phạm và Đại học Bách khoa, nhanh chóng tỏa ra các khu thương mại xung quanh, sau đó sống lưng thẳng tắp, tiến hóa thành Kim Thiềm, sau đó lại dựa vào miệng lưỡi dẻo quẹo năng lực lắc lư, nuốt trọn Côn luôn.
Đây không phải là một vấn đề lớn.
Đến lúc đó lấy Lâm Xuyên làm cứ điểm, hắn muốn tháo dỡ Zhihu, đem đóng gói toàn bộ Multi-group và mở rộng ra bên ngoài.
Giang Cần cầm bút lên loạt xoạt ghi chép, trên mẩu giấy ghi chú xuất hiện mấy từ mấu chốt, dán lên viền máy tính.
- Văn Hào, tình hình bên Đại học Khoa học Kỹ thuật thế nào rồi?
Đổng Văn Hào nghe hắn hỏi thì ngẩng đầu lên:
- Công việc kinh doanh đã ổn định, đang bắt kịp với khoản đầu tư giai đoạn trước, tốc độ nhanh gấp đôi so với Lâm Đại, hẳn là có thể thu hồi chi phí vận hành trước kỳ nghỉ.
Giang Cần chép miệng một cái:
- Bảo bọn họ đừng gấp gáp, vững vàng một chút, tiết tấu nhanh như vậy làm cái gì? Gần sang năm mới rồi, đừng có dọa cho chủ nhiệm Hồ phát bệnh tim.
- Kiếm tiền cũng có thể dọa ra bệnh sao?
- Ông ấy không quan tâm chúng ta có kiếm được tiền hay không đâu, ông sợ chúng ta chạy nhanh quá mất luôn giày.