Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:14:57
Lượt xem: 0
Trong lúc hai người nói chuyện, Phùng Nam Thư đã điền xong biểu mẫu, Tiết Hồng Anh cầm lên nhìn thoáng qua, lại đưa cho Giang Cần, để cho hắn xem còn có gì cần bổ sung không.
- Hả?
Ánh mắt Giang Cần đảo qua tờ đơn, biểu tình bỗng nhiên sửng sốt, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, theo đó là hoang mang.
Bảng cộng điểm khởi nghiệp của sinh viên này không chỉ là kê khai, trong đó còn có một cột thông tin cơ bản của Phùng Nam Thư, phía trên là thông tin cá nhân, phía dưới là thông tin gia đình.
Chỉ là…
Tại sao cột của mẹ lại trống rỗng?
Sau khi xem xong, Giang Cần cảm thấy có chút kinh ngạc, suy nghĩ trong đầu không ngừng bốc lên.
Cha mẹ, thông tin gia đình cơ bản như vậy là không thể nào bị bỏ sót, cho dù thật sự không nhìn thấy, cũng không thể nào chỉ viết phụ thân, duy chỉ bỏ sót mẫu thân.
- Có chuyện gì vậy? Có gì không ổn à?
- Không có vấn đề, tình huống cơ bản chính là như vậy, làm phiền giáo viên.
Giang Cần thản nhiên đưa tờ đơn qua, quay đầu nhìn về phía Phùng Nam Thư, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu xuống, rơi vào trên người cô, khiến cả người cô đều linh động mà thuần mỹ.
Tiểu phú bà đưa tay giơ lên cây bút con mèo thò đầu, che khuất ánh mắt của hắn:
- Cây bút này thật đáng yêu.
- Vốn là mua cho cậu.
Vẻ mặt Giang Cần khôi phục bình thường:
- Mình đi siêu thị mua bút, sau khi nhìn thấy nó liền cảm thấy cậu hẳn là sẽ thích, nếu không mình còn lâu mới tiêu tiền vô tội như vậy, Tưởng Chí Hoa quá lừa gạt, lúc thu tiền tuyệt đối xen lẫn ân oán cá nhân.
Phùng Nam Thư có chút ngẩn ra, bởi vì cô cảm thấy lời này không giống như có thể từ miệng Giang Cần mà ra.
Nhìn thấy cảnh này, Tiết Hồng Anh nhịn không được phát ra tiếng chậc chậc, thầm nghĩ mua bút cũng mua thứ cô thích, thế mà còn diễn với tôi trong đầu chỉ có mỗi học tập, thật là cẩu!
Bảng cộng điểm khởi nghiệp xét duyệt không có vấn đề gì, Tiết Hồng Anh thu nó vào túi hồ sơ, nói với Giang Cần có thể mang Phùng Nam Thư rời đi.
- Nhớ đối xử tốt với Phùng Nam Thư một chút!
- ???
- Có thể em không biết, phàm là lớp cô chủ nhiệm thì hằng năm tốt nghiệp đều sẽ có một hai cặp thành đôi, chỉ kẹo mừng thôi tôi đã ăn không ít. - Trong lời nói của Tiết Hồng Anh còn có thêm chút tự hào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-370.html.]
Giang Cần nghe xong, cả người đều tê dại:
Vân Mộng Hạ Vũ
- Giáo viên, cô còn dạy ship cp nữa phải không, bằng không cô với Cao Văn Tuệ tuyệt đối có thân thích!
Hai mắt Tiết Hồng Anh sáng ngời:
- Ồ? Văn Tuệ lớp tôi cũng tinh mắt như tôi sao?
- Ha ha, cảm ơn cô, tạm biệt cô.
Giang Cần cảm thấy mình sắp không chống cự nổi, thản nhiên nắm lấy tay tiểu phú bà, trực tiếp bước chân mau lẹ rời khỏi chốn thị phi này.
Đi đến tiền sảnh của tòa nhà giảng dạy, ánh mặt trời bên ngoài đang ấm áp, chiếu lên người ấm áp, làm cho người ta nhịn không được muốn lười biếng.
Trước khi ra cửa, Phùng Nam Thư giơ cánh tay lên, ngoan ngoãn để Giang Cần kéo khóa áo lông lại.
- Giang Cần, giúp mình chỉnh cổ áo.
Giang Cần đưa tay sửa sang lại cổ áo cho cô, ngón tay không thể tránh khỏi mà xẹt qua khuôn mặt bóng loáng của cô:
- Đạo viên lớp cậu, trông rất hiền lành, nhưng mình hoài nghi cô ấy không phải là người tốt, cậu nhất định phải đề cao cảnh giác, không được rơi vào cạm bẫy màu hồng của cô ấy.
Lông mi Phùng Nam Thư khẽ run:
- Nhưng cô ấy nói cậu phải đối tốt với mình.
- Những lời này ngược lại có thể nghe, nhưng những lời đằng sau hoàn toàn không thể nghe. Mình vừa nghe liền biết, thuần túy là lừa dối, so với cái miệng nhỏ nhắn của Cao Văn Tuệ còn không đáng tin hơn, cô ấy đã kết hôn chưa?
- Mình không biết. - Phùng Nam Thư nhu thuận lại thành thật.
Giang Cần làm bộ làm tịch lộ ra một nụ cười lạnh:
- Mình chỉ cần bấm ngón tay tính toán thôi cũng đủ biết cô ấy còn chưa kết hôn, giống như Cao Văn Tuệ vậy, cũng là quân sư quạt mo lý luận suông, đừng nói là cậu tin chuyện ma quỷ của cô ấy chứ?
- Giang Cần, cậu đừng sợ, ngay cả một dấu chấm câu mình cũng không tin đâu. - Giọng Phùng Nam Thư nghiêm túc.
- Ừm, mình tin cậu.
Giang Cần luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nói xong nhịn không được nhìn Phùng Nam Thư nhiều hơn.
Cũng may, lúc này tiểu phú bà đang ngẩng đầu nhìn lên mặt trời sáng lạn vào đông, bộ dáng ngốc nghếch, hoàn toàn là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, vừa nhìn đã biết là loại rất dễ lừa gạt.
Sau khi yên tâm, Giang Cần nắm tay cô, đi về phía căng tin.
Hôm nay tiểu phú bà mang một đôi giày nhỏ màu đen, rất muốn Giang Cần dẫn cô đi đường nhỏ.
Bởi vì hai ngày trước, Lâm Xuyên có một trận tuyết rơi, nhưng tuyết trên đường chính đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có con đường nhỏ trong rừng phong còn lưu lại tuyết đọng và lá rụng, giẫm lên là tiếng xào xạc rung động.