Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 371
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:14:59
Lượt xem: 0
Giang Cần dẫn cô vào rừng phong, nhìn tiểu phú bà giẫm ra một loạt dấu chân nhỏ trên con đường dài dằng dặc.
Trên đùi cô mặc một cái quần jean màu đen, hai chân mảnh khảnh từ hiệu ứng thị giác mà xem còn thon dài hơn cả Giang Cần, phác họa rõ nét dáng người lung linh.
Chiếc áo lông trên người là kiểu ngắn Hàn Quốc thịnh hành nhất vào mùa đông năm nay, hạ thân chỉ được che đến vị trí thắt lưng, lúc đi đường còn có thể mơ hồ nhìn thấy cúc áo kim loại ở thắt lưng quần, tựa hồ chỉ cần ngắn hơn một chút là sẽ lộ ra vòng eo thon thả.
Dưới ánh mặt trời, tóc dài bồng bềnh, không nói không cười, thỏa đáng một bạch phú mỹ cao lãnh.
Chỉ khi Giang Cần giả vờ buông tay, cô mới lộ ra bản chất ngốc nghếch, ríu rít chạy tới nắm lại.
- Đừng bỏ rơi mình nữa.
- Là cậu chạy quá nhanh, tay chân già nua của tôi không thể theo kịp, chúng ta đi chậm một chút, cơm căng tin cũng đâu cần cướp.
Giang Cần dáng vẻ nhàn nhã, bước chân chậm rãi, hoàn toàn không giống sinh viên sắp rớt môn.
Nhưng hắn thực sự không thoải mái như bề ngoài, bởi vì trong đầu hắn vẫn mãi hiện lên tờ thông tin vừa xem qua kia.
Hắn không chủ động hỏi tình hình gia đình của Phùng Nam Thư, một là bởi vì tạm thời còn chưa cần hiểu rõ, hai là trừ phi tiểu phú bà chủ động nói, nếu không tự mình đi tìm kiếm quan hệ gia đình của người khác là hành vi rất bất lịch sự.
Nhưng cho đến ngày nay hắn mới biết được, có lẽ tiểu phú bà không có mẹ.
Gia đình giàu có, mối quan hệ lúc nào cũng đã không còn mà vẫn thấy vương vấn, đây là điều rất bình thường.
Tuy Giang Cần chưa từng gặp qua trong hiện thực, nhưng tình tiết tương tự lại đã thấy nhiều trên ti vi, ít nhiều cũng có thể não bổ ra một ít ân oán chốn hào môn.
“Cô mở cửa ra, cô có bản lĩnh cướp đàn ông, cô có bản lĩnh thì mau mở cửa ra!”
“Đừng trốn trong đó không lên tiếng, tôi biết là cô ở nhà!”
Lời thoại kinh điển vênh mặt hất hàm sai khiến của dì Tuyết năm đó, bây giờ nhớ lại cũng không lỗi thời chút nào, Giang Cần thở phào một hơi, nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay.
Đừng bao giờ cảm thấy những gì trên phim truyền hình đều là giả, có đôi khi, cuộc sống thực sự thậm chí còn cẩu huyết hơn nhiều so với phim truyền hình.
Tính cách của Phùng Nam Thư có liên quan đến gia đình cô ấy hay không?
Cô ấy chưa từng nói với hắn là người nhà không muốn hay là bởi vì cái gì khác?
Tại sao ba cô ấy ở Thượng Hải mà cô ấy lại ở Tế Châu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-371.html.]
Nhân vật chú Cung bên cạnh tiểu phú bà thật sự chỉ là một tài xế?
Giờ phút này, Giang Cần có quá nhiều nghi vấn, cảm giác mình cũng có khả năng viết ra lịch sử chiến tranh hào môn mấy triệu chữ, nhưng chung quy vẫn không hỏi gì cả.
Lúc này tiểu phú bà vui vẻ là được, nếu như trong lòng cô ấy có chuyện muốn nói, đến lúc đó lại nghe cũng không muộn.
Đi tới căng tin, Giang Cần tách rèm cửa chống lạnh vừa dày vừa nặng đi vào, kết quả thấy có rất nhiều người đang vùi đầu khổ học ở góc gần máy sưởi, không cần nghĩ cũng biết, phỏng chừng phòng tự học đã bị chiếm đầy.
Không có phòng tự học thì sao mình học được?
Con mẹ nó mình vốn là sắp rớt môn rồi, còn không cho mình đi phòng tự học, đây còn có vương pháp không?
Giang Cần tức giận, gắp một cái sủi cảo hấp lên, hung hăng đ.â.m vào trong chén dấm muốn dìm c.h.ế.t nó, sau đó đút cho tiểu phú bà đã hé ra cái miệng nhỏ nhắn, mắt nhìn mong chờ.
- Có chua không?
Phùng Nam Thư lắc đầu, đôi mắt trong veo.
- Ăn chua quá vậy, như thế không được, cậu nhất định phải sửa lại.
Giang Cần lại dìm c.h.ế.t một cái sủi cảo hấp và đút qua:
- Đúng rồi, có chuyện muốn nói cho cậu, cuối tuần mình định dẫn cậu đi tìm Hà Mạn Kỳ chơi, em ấy nói nhớ cậu, được không?
Phùng Nam Thư nhấp cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận:
- Nhưng em ấy cũng thích gọi cậu là ca ca, làm sao bây giờ?
Giang Cần vừa ăn vừa mở miệng:
- Người ta là học sinh trung học, cũng không thể gọi mình là đệ đệ. Hơn nữa em ấy gọi mình là ca ca chỉ là xuất phát từ một loại lịch sự giao tiếp giữa người với người, hoàn toàn không có cùng ý nghĩa với từ ca ca mà cậu gọi.
Phùng Nam Thư vẻ mặt mờ mịt, nháy mắt mấy cái:
- Vậy ca ca mà mình có nghĩa là gì?
- Ca ca mà cậu gọi... Thực ra cũng là ý ca ca, không có ý gì khác. Ăn cơm đi, ăn không nói ngủ không nói, ai nói nữa người đó chính là chó con.
- Ồ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phùng Nam Thư cúi đầu, bắt đầu uống canh.
Không có phòng tự học, nhiệt tình học tập của Giang Cần bị xóa bỏ một nửa, ngó trái ngó phải không tìm thấy nơi để đi, vì thế liền dẫn tiểu phú bà đi 208.