Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 372
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:15:00
Lượt xem: 3
Đoạn thời gian gần đây, thành viên 208 đều đang chuẩn bị thi cử cho nên đã đổi thành trạng thái làm việc ba ca, ngoại trừ mấy nhân viên nòng cốt, người ở lại văn phòng cũng không nhiều.
Giang Cần lấy bàn làm việc của mình ra, bắt đầu cùng tiểu phú bà tiến hành ôn tập một một.
Không, cái từ ôn tập này không chính xác, nên được coi là trùng tu.
Có nhiều thứ, không phải là Giang Cần không học được, chỉ có thể nói là nhìn nhưng không hiểu gì, luôn nhịn không được chửi mẹ nó.
Các nhân viên ở lại trông coi 208 đều chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, nụ cười luôn không thể chịu đựng được.
Người ông chủ này, bình thường trông dũng mãnh vô địch, giống như chuyện gì cũng không làm khó được hắn, bây giờ bộ dạng này thật sự có chút buồn cười.
- Cười cái gì, công việc đã xong chưa? Sao lại rảnh rỗi như vậy.
Giang Cần nghiêm mặt nhìn quanh văn phòng một vòng.
- Đã làm xong rồi ông chủ, tổ chúng tôi ngay cả tem hàng ngày mai cũng viết xong rồi.
Lộ Phi Vũ không biết sống c.h.ế.t trả lời một câu, hoàn toàn không biết lúc này nên câm miệng, đây là biểu hiện non nớt của sinh viên đại học.
- Thì ra là trách tôi cho ít công việc nhỉ? Vậy thì viết ngày mốt đi, viết không xong không được tan tầm.
Giang Cần vừa dứt lời, người trong tổ nội dung nhất thời tức giận, cầm đủ loại vật nhỏ trên bàn ném về phía Lộ Phi Vũ.
- Cậu a, chính là một tên ngu xuẩn. Uy nghiêm của ông chủ là bất khả xâm phạm, có hiểu không? Hắn có thể mất mặt, nhưng chúng ta không thể cười.
Đổng Văn Hào nhịn không được mà mắng Lộ Phi Vũ một câu, đây là lính do y dẫn dắt, ngốc đến trình độ này y cũng cảm thấy cạn lời.
- Trước kia tôi chỉ hiểu sơ, hôm nay hiểu vô cùng triệt để.
Trong mắt Lộ Phi Vũ đã không còn ánh sáng.
- Mau làm việc đi, về sau phải nhớ kỹ, họa từ miệng mà ra, ít nói làm nhiều.
- …
Sau khi ôn tập nửa ngày, Giang Cần cho rằng rất có hiệu quả, ít nhất đã không giống như đọc thiên thư. Có một tiểu thiên sứ gia sư như vậy quả thật không tệ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Cần duỗi lưng một cái, cảm thấy nếu đám lão Tào đi chơi, tâm tình của hắn có thể sẽ càng thêm vui vẻ.
- Tuyết Mai hôm nay có tới không?
Đổng Văn Hào ngẩng đầu nhìn bốn phía:
- Hình như chiều nay cô ấy nghỉ.
Giang Cần mím môi:
- Văn Hào, anh xem máy ảnh của cô ấy có ở đó không, lấy ra chụp cho tôi một tấm.
- Ồ ồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-372.html.]
Đổng Văn Hào không biết hắn muốn chụp cái gì, nhưng vẫn lục lọi tìm, tìm thấy máy ảnh của Lô Tuyết Mai.
Bật công tắc, thanh pin vẫn còn một cục, chụp mấy trăm tấm là không thành vấn đề.
- Ông chủ, tìm thấy rồi.
- Anh chờ tôi tạo dáng.
Giang Cần một tay cầm bút, một tay giơ sách giáo khoa toán cao cấp, làm bộ nghiêm túc, bảo y nhanh chụp, Đổng Văn Hào nghe xong lập tức ấn nút chụp vài cái.
- Chụp xong rồi, để làm gì?
- Sau này làm tuyên truyền hoặc là nhận phỏng vấn, nói ngôi sao khởi nghiệp Giang Cần, vừa làm việc vừa học tập, học tập và khởi nghiệp cả hai không lẫn lộn, thành tích và tiền tài đều có được.
Giang Cần nói xong, dẫn tiểu phú bà rời khỏi 208, sau khi đi dạo một vòng quanh trường, lúc trở về ký túc xá đã rất tự tin.
Đây là sức mạnh sau khi học tập chăm chỉ.
Nhất là khi nhìn thấy ba tên hàng trong ký túc xá còn đang nằm trên giường, vừa nhắc tới ôn tập liền nói không vội, sức lực hắn lại càng thêm dồi dào.
- Giang ca, không phải cậu ôn tập cả buổi chiều này chứ? Ngàn vạn lần đừng a, nếu không tôi lại phải áy náy cả đêm.
- Không có, tôi ra ngoài chơi cả chiều. Lão Chu cậu yên tâm đi, an tâm thôi.
Giang Cần chuyển ghế ra ban công, híp mắt bắt đầu phơi nắng.
Chu Siêu nghe xong, cũng thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nằm vào ổ chăn, nội tâm an nhàn mà bình tĩnh.
……
Trong ba ngày tiếp theo, Giang Cần vẫn luôn đi theo tiểu phú bà ôn tập, dần dần tìm lại được cảm giác của một học sinh giỏi, những thứ trong phạm vi trọng điểm cũng ghi nhớ được bảy tám phần.
Để không khiến bạn cùng phòng có một trái tim tội lỗi, mỗi ngày hắn đều phải giả vờ đi chơi cả ngày.
Mệt tuy là mệt, nhưng tối thiểu hắn được bội thu cả kiến thức và tình bạn.
Mẹ nó, đây gọi là EQ!
Sáng sớm thứ sáu, ánh mặt trời chiếu vào ban công, đầu tiên là đánh thức Chu Siêu nằm gần cửa sổ nhất.
Y chui ra khỏi chăn, nửa ưỡn người dụi dụi mắt, đợi đến khi tỉnh táo, bỗng nhiên phát hiện Giang Cần đã ăn mặc chỉnh tề, trong n.g.ự.c còn kẹp sách vở cùng với một cây bút bi.
- Giang ca, cậu lại chuẩn bị đi chơi à?
- Ừm, đi chơi mạt chược.
- Hôm qua không phải cậu đã đi chơi mạt chược rồi sao?
- Hôm qua đánh với một học tỷ bị thua mất cái quần cộc, hôm nay nhất định phải thắng lại, bằng không tôi không dám tưởng tượng, học tỷ kia sẽ lấy quần cộc của tôi làm ra chuyện đáng sợ gì.
Giang Cần há mồm là chữ ra, át chủ bài là một cái miệng lưỡi dẻo quẹo.