Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 373

Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:15:02
Lượt xem: 1

Chu Siêu vừa chuẩn bị nằm xuống, lại có chút bồn chồn:

- Vậy sao cậu lại cầm sách giáo khoa?

- Bàn mạt chược của quán cafe bị hỏng chân, mang đi lót bàn.

- Nhưng hôm qua cậu đâu có lấy môn này, đến cái này cũng cần phải chú ý hả?

- Mỗi môn tôi cũng đều phải thử, trước mắt mà nói, lót chân bàn bằng sách Toán cao cấp là may mắn nhất, hôm nay phải dùng nó, nhất định phải thắng lại chiếc quần cộc.

- Cậu nói như thế tôi liền yên tâm, miễn là không phải là lén lút học tập là tốt rồi, lên Multi-group gọi thức ăn đi!

Chu Siêu trong nháy mắt không còn cảm giác áy náy, đầu đập vào gối, mắt nhỏ lim dim, sau đó là một hồi cảm giác ấm áp.

Giang Cần thay giày, rón rén đóng cửa phòng ngủ, trong quá trình đó không đánh thức bất kỳ linh hồn thích mò cá nào.

Hắn tuyệt đối không phải loại người học trộm sau lưng bạn cùng phòng, thế nhưng, ba tên hàng trong ký túc xá hoàn toàn là A Đẩu không thể dậy nổi a.

(*) A Đẩu: Thời Tam Quốc, con của Lưu Bị, là kẻ bất tài.

Lần trước kêu hai lần, ba người bọn họ chẳng những không đi, buổi tối về phòng còn bị truy hỏi cậu học được bao nhiêu, phải nghe hắn nói không học được gì mới có thể ngủ ngon, tâm lý sa đọa không chữa được.

Hắn cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ học tập, cuối kỳ kinh diễm tất cả mọi người.

Từ ký túc xá nam đi tới 208, Phùng Nam Thư đã ngồi chờ hắn trên ghế ông chủ thật lớn kia, chống tay trước bàn làm việc, vươn ngón tay xanh um ngọc nhuận nghịch ngợm giấy ghi chú trên máy tính, lông mi thon dài cong cong dưới ánh mặt trời phảng phất như màu vàng.

Bên cạnh cánh tay cô, một chiếc cốc bạn tốt màu hồng trắng nằm cạnh một chiếc cốc bạn tốt màu xanh trắng, trông như trời sinh một cặp.

Giang Cần dùng bả vai chống khung cửa, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn hồi lâu.

Học lại, quả thực quá hạnh phúc.

Xem ra giáo viên trung học nói đúng, không phải học tập quá khó khăn, mà là bạn dùng không đúng phương pháp, một khi bạn dùng đúng phương pháp, học tập tuyệt đối là một thứ gây nghiện.

- Tiểu phú bà, hôm nay học gì?

- Hôm nay mình sẽ giúp cậu ôn lại những gì đã học ngày hôm qua.

Giang Cần tiện tay kéo ghế ngồi bên cạnh, không cẩn thận đá vào bắp chân của tiểu phú bà.

Lông mi Phùng Nam Thư khẽ run:

- Giang Cần, ở thư viện Tế Châu cậu cũng đá mình như vậy.

- Không có biện pháp, chân của mình quá dài, có đau không?

- Không đau, cậu cũng đá người khác như vậy sao?

- Không, cậu là người duy nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-373.html.]

……

Buổi chiều, Đại học Khoa học Kỹ thuật Lai Tồn Khánh và Đinh Xảo Na đến một chuyến.

Mục đích lần này bọn họ tới đây chủ yếu là để báo cáo công tác, dù sao cũng là cuối năm, một số công việc cần phải báo cáo, cũng thuận tiện nghe sắp xếp của ông chủ cho năm sau.

Giang Cần và Phùng Nam Thư đang ăn cơm trưa ở căng tin, vì thế nên an bài Đổng Văn Hào dẫn bọn họ đến 208 dạo một vòng.

- Đổng ca, sao ở đây còn có đồ ăn vặt? Thậm chí ngay cả hoa quả cũng có, đãi ngộ quá tốt đi.

- Đó không phải là đãi ngộ của công ty, tất cả đều là bà chủ lén mua đến khao chúng tôi.

- Nếu bà chủ là sinh viên Khoa học Kỹ thuật chúng tôi thì tốt rồi. - Trong mắt Lai Tồn Khánh tràn đầy hâm mộ.

Đinh Xảo Na nửa đường gia nhập đoàn đội, nên có chút kinh ngạc, nhịn không được mà truy vấn:

- Chúng ta cũng có bà chủ nữa hả?

Đổng Văn Hào gật gật đầu:

- Đương nhiên là có, tiệm Hỉ Điềm dưới lầu các cậu chính là do bà chủ chúng ta mở, nếu không thì sao 502 mỗi ngày đều có trà chiều miễn phí?

- Thì ra là như vậy, hèn gì lần trước tôi mang theo thẻ nhân viên đi Hỉ Điềm, quản lý kia không lấy tiền của tôi, thì ra là vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một cái nghi vấn của Đinh Xảo Na được giải khai, nhưng lập tức đã có cái nghi vấn tiếp theo:

- Bà chủ chúng ta có đẹp không?

- Trần nhà nhan sắc. - Đổng Văn Hào méo miệng.

Đinh Xảo Na sửng sốt một chút:

- Chẳng lẽ bà chủ của chúng ta là Sở Ti Kỳ?

Đổng Văn Hào vẻ mặt dấu chấm hỏi:

- Cái gì, Sở Ti Kỳ?

- Hoa khôi đầu tiên của trường Đại học Lâm Xuyên không phải là Sở Ti Kỳ sao? Trần nhà, không phải cô ấy thì còn là ai?

- À, đó là bởi vì nhan sắc của bà chủ quá ngoại hạng, ông chủ sợ nếu cô ấy tham gia thì sẽ không có ai dám vào chơi nữa, cho nên ông chủ đã sớm giấu cô ấy đi, không cho dự thi, miễn cho

Bản thân Đinh Xảo Na cũng là hoa khôi trường xếp thứ tư của Đại học Khoa học Kỹ thuật, trước đây cũng đã xem qua bộ dáng của Sở Ti Kỳ từ ảnh hoạt động, xác thực rất xinh đẹp. Nhưng nếu như nói Sở Ti Kỳ bị lép vế hoàn toàn ở trước mặt bà chủ, vậy thì bà chủ phải đẹp đến trình độ nào cơ chứ?

Nhưng rất nhanh, Đinh Xảo Na hiểu.

Có lẽ là vì cô ấy là bà chủ đi, Đổng ca xem như là cận thần của Thiên tử, m.ô.n.g ngựa nhất định phải vỗ.

Có câu nói thế nào nhỉ? Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh nọt không xuôi.

Đây, chính là cái gọi là chức trách đi.

Loading...