Trùng Sinh, Ta Dựa Vào Phú Bà Kiếm Sống - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:15:10
Lượt xem: 1
- Để tôi cho mọi người xem một số tài liệu tôi mới thu thập được gần đây.
Hà Ích Quân nháy mắt với thư ký, một phần PPT đã làm xong trước đó lập tức được hiển thị thông qua máy chiếu trong phòng họp.
Trang đầu tiên là một số trang web thương mại điện tử nổi tiếng gần đây.
Trang thứ hai là số lượng người mua sắm trực tuyến tăng trưởng từ năm 2006.
Trang thứ ba là tình hình tỷ lệ tăng trưởng sau khi bốn ngân hàng lớn nâng cấp dịch vụ ngân hàng trực tuyến.
Trang thứ tư và trang thứ năm là tư liệu chi tiết về một trang web tên là Taobao.
Sau khi xem xong toàn bộ nội dung PPT, mấy vị giám đốc trong phòng đều có chút trầm mặc, từng người ghé đầu nhau xì xầm bàn tán.
- Có phải là hơi giật mình không? Lúc trước tôi cũng giống mọi người, cảm thấy thứ này còn rất xa xôi, căn bản không nguy hiểm đến chúng ta. Nhưng tối hôm qua tôi thử dùng Taobao, phát hiện thứ này thật sự rất đáng sợ. Một ngày nào đó, thứ này sẽ lặng lẽ thẩm thấu đến bên cạnh chúng ta.
- Nhân loại, một khi đã quen với việc sử dụng những thứ tiện lợi, thì sẽ rất khó khăn để quay đầu lại.
- Vậy... Mua sắm trực tuyến có liên quan gì đến Multi-group này? - Triệu Tổ Xương lại hỏi một câu.
Hà Ích Quân hít sâu một hơi:
- Người viết đề xuất này là một cao thủ, đây là một dự án mới mà cậu ta đang chơi gần đây. Tôi hy vọng sau khi mọi người xem xong có thể lấy được cảm hứng, tìm ra phương hướng phát triển cho chúng ta.
- Ông chủ, có thể cho thêm chút thời gian hay không, chúng tôi cần tiêu hóa những thông tin này.
- Được.
Hà Ích Quân nói xong cũng tuyên bố tan họp, nhưng nội tâm vẫn có chút thất vọng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Những giám đốc dưới tay mình, đã sống quá lâu trong vùng an toàn của khu thương mại, tư duy cố hóa, mất đi tính nhạy cảm với sự thay đổi của thời đại.
Nhưng điều này cũng không thể đổ lỗi cho họ, đừng nói quản lý, ngay cả ông chủ như y, hiện tại cũng không hiểu, hoàn toàn không có bất kỳ ý tưởng nào về phương pháp cải cách.
Xem ra chuyện này vẫn phải thỉnh giáo những người thực sự có khả năng nhìn thấy sự phát triển của thời đại.
Loại người này, có đôi khi hai ba câu là có thể khai thông bế tắc.
Cùng lúc đó, người có thể nhìn thấu sự phát triển của thời đại đang ngồi trên bậc thang trước cửa nhà hàng để tỉnh rượu, chỉ cảm thấy gió của đêm đông quả thật lạnh không chịu nổi.
Nhưng trên đường luôn có thể nhìn thấy từng nhóm nữ sinh ăn mặc đơn bạc đi trong gió lạnh, càng làm nổi bật vẻ đẹp của mùa đông rét người, cũng không biết bọn họ làm thế nào mà nhịn được.
Tuổi trẻ không biết che chở đầu gối, sớm muộn gì đến già cũng bị thấp khớp.
“Giang Cần, đừng quên ngày mai đến nhà tôi ăn cơm.”
Giang Cần đang suy nghĩ lung tung thì bỗng nhận được một tin nhắn từ Hà Ích Quân.
Tích cực mời tôi ăn cơm như vậy?
Xem ra tiệc này không phải tiệc lành rồi, lão Hà tất có mưu đồ, không thể không đề phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trung-sinh-ta-dua-vao-phu-ba-kiem-song/chuong-377.html.]
…
Sáng thứ bảy, ánh nắng ôn hòa, trời sáng khí trong, bầu trời xanh thẳm mênh m.ô.n.g vô bờ, ngay cả mây trắng cũng không thấy nhiều.
Giang Cần đến ký túc xá nữ đón Phùng Nam Thư, định dẫn cô đến nhà Hà Ích Quân.
Hôm nay tiểu phú bà đặc biệt cao lãnh, ăn mặc cũng là cả người màu đen cool ngầu, sau khi nhìn thấy Giang Cần cũng không hề lộ ra khí chất ngơ ngác ngày xưa, miệng hồng nhuận mà trong suốt, có nghi vấn bôi một chút son môi.
- Ca ca, xuất phát.
- Sao vừa gặp mặt đã gọi ca ca rồi? Hôm nay cậu thật không giảng võ đức! - Giang Cần cả người đều tê dại.
Phùng Nam Thư nghiêm túc ngồi ở ghế phụ, phát ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Ca ca, đưa mình đi gặp một người con gái khác cũng gọi cậu là ca ca đi.
- Ối mịa nó, đây là ai dạy cậu?
- Mình học từ chỗ Văn Tuệ. - Phùng Nam Thư có chút chột dạ nhưng lại ra vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
Giang Cần nhìn cô hồi lâu, ánh mắt đột nhiên nheo lại:
- Lúc người khác gọi mình là ca ca, có phải cậu cảm thấy rất không vui?
Phùng Nam Thư nhu thuận gật đầu:
- Có buồn một chút.
- Vậy cậu có biết tại sao cậu lại buồn không?
Giang Cần hỏi xong lập tức nín thở, chờ đợi câu trả lời của cô trong hồi hộp, thầm nghĩ tuyệt đối đừng là ghen nha, nếu vậy thì con mẹ nó thôi xong đời rồi.
Một lúc lâu sau, Phùng Nam Thư mím cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận:
- Không biết, dù sao mình cũng không hiểu gì cả.
Giang Cần thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm thấy mình sống lại rồi:
- Kỳ thật rất nhiều người đều như vậy, vốn không có gì đặc biệt đâu. Cậu đừng suy nghĩ nguyên nhân, cũng đừng để ở trong lòng.
- Nhưng người mà Hà Mạn Kỳ muốn gặp thực ra là cậu, mình chỉ là người đi ké thôi. Cô ấy là fan cuồng của cậu, thề sẽ trở thành người như cậu, ngay cả kiểu tóc cũng phải làm giống cậu.
Phùng Nam Thư không duy trì được vẻ mặt cao lãnh, lại trở nên ngốc nghếch:
- Giang Cần, mình là người như thế nào?
- Một kẻ NGỐC viết hoa.
- Mình không ngốc…
- Vừa ngốc vừa trung nhị, còn đi gặp một người con gái khác. Cậu lại đọc tiểu thuyết gì kỳ quặc phải không? Đã bảo đừng đọc rồi.
Giang Cần thắt dây an toàn cho cô, lái xe ra cổng trường, tiểu phú bà ngồi ở ghế phụ lại trở nên hoạt bát, ánh mắt không ngừng đảo qua ngoài cửa sổ, thu hết phong cảnh vào đáy mắt.