Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 317

Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:19:01
Lượt xem: 5

Việc này mất hai ngày, ngày thứ hai xong xuôi cô mệt đến mức không muốn ăn cơm nên từ chối lời mời đến bữa tiệc của ông Tần để tiểu bát đưa mình về nhà. Lúc này cô mệt mỏi tới mức không nghĩ được gì, trong đầu chỉ muốn đi tắm rửa ôm giường ngủ tới chiều hôm sau. Lúc ngồi trên xe chợp mắt một chút, tiểu bát thấy cô thật sự mệt mỏi nên không chở cô về nhà nấu cơm ăn, ra ngoài ăn gì đó luôn, dự định ăn xong sẽ chở cô về nhà tắm rửa đi ngủ. Thế nhưng kế hoạch rất tốt đẹp còn hiện thực luôn khiến ta không được như ý muốn, tiểu bát và Cam Điềm vào nhà thay giày ở cửa trước, còn chưa thay xong đã thấy thím Chu mặc đồng phục bảo mẫu ngắn tay đi đến, vẻ mặt rất nghiêm trọng giống như có việc lớn không hay xảy ra vậy. Cam Điềm không còn sức lực, tiểu bát nhìn về phía thím Chu hỏi “Thím Chu, sao vậy ạ?”.

 

Thím Chu không ấp úng, chỉ là giọng nói không lớn, bà ấy nói "Bà chủ tới rồi.”

 

Mưa Bụi Tháng Ba

Nghe hai chữ bà chủ Cam Điềm trong nháy mắt tỉnh táo, mang dép lê nhìn về phía thím Chu "Mẹ chồng của con thật ạ?”.

 

Thím Chu gật đầu "Mới tới không lâu, Điềm Điềm, cha con đang ở phòng khách trò chuyện với bà ấy.”

 

Mẹ nó, Suy Tử có thể trò chuyện với bà ấy sa,o làm chuyện khác thì có. Cam Điềm mặc kệ có mệt hay không, mang dép lê chạy như gió vào phòng khách.

 

Lúc cô bước vào, quả nhiên nhìn thấy La Suy Tử và bà Phong ngồi đối mặt, ở giữa là bàn trà, đúng là đang tán gẫu. Nói là trò chuyện không bằng nói là La Suy Tử đóng kịch độc thoại, trái một câu bà thông gia phải một câu bà thông gia làm mặt bà Phong tái mét. Ngẫm lại cũng phải, dường như La Suy Tử không biết cô và bà Phong từng có xung đột trực tiếp, tình trạng bây giờ là không đội trời chung như nước với lửa, cậu ta quả thật coi người ta là bà thông gia gọi một tiếng làm thân.

 

Đảo tròng mắt một vòng, Cam Điềm liếc mắt nhìn thấy bên cạnh bà Phong còn có một người, lại là Tống Băng Vũ. Ngoài Tống Băng Vũ ra sau ghế sofa còn có hai vệ sĩ áo đen đứng phía sau.

 

Nhìn thấy nhóm bốn người này, người đến không có ý tốt, Cam Điềm nghĩ nhóm hai người một già một trẻ này đến để ngược cô đại khái là muốn thừa dịp Phong Cảnh Hàng không có ở nhà cảm thấy không ai che chở cho cô được nên muốn thể hiện quyền lực của nữ chủ nhân nhà họ Phong đuổi cô ra khỏi biệt thự của Phong Cảnh Hàng, để cho cô biết nữ chủ nhân của căn biệt thự này là ai.

 

Thấy Cam Điềm tới sắc mặt của bà Phong càng khó coi hơn, bà ấy không nói chuyện cứ nghiêm mặt nhìn La Suy Tử, Cam Điềm và tiểu bát như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/317.html.]

Dĩ nhiên là họ không hề quen biết gì với loại gia đình như cô, hoàn toàn không thích, khinh thường và xem thường đều hiện rõ trên mặt. Cảm giác cho nhà cô ăn uống như mắc nợ, cả nhà ỷ vào biệt thự của Phong Cảnh Hàng. Sắc mặt họ ghê tởm, hai người đã gặp mặt oán giận với nhau, một người dùng phương thức khinh thường Quý Tộc ,một người dùng phương thức thể hiện làm bừa.

 

Cam Điềm lười khách sáo với bà ấy sải chân đi thẳng tới một bên ghế sofa, cô ngồi xuống bên cạnh La Suy Tử nói với La Suy Tử "Người ta đâu có nhận con gái của cha mà giả mù sa mưa làm quen, không thấy dẫn thêm một người khác tới à?”.

 

La Suy Tử ngẩn người phản ứng lại thì hơi thu lại nụ cười nhiệt tình, cậu ta chấm hỏi nhìn Cam Điềm. Cam Điềm mặc kệ ông già cẩu thả này, mí mắt mỏi mệt hơi sụp xuống, cô dựa vào ghế sofa rồi nhìn về phía bà Phong "Lại gặp mặt, chào dì, hôm nay có chuyện gì bàn bạc sao?”.

 

Lúc này tiểu bát cũng ngồi xuống bên cạnh Cam Điềm, bà Phong liếc mắt nhìn qua chỉ thấy ngồi đối diện mình là ba tên du côn lưu manh, bà ấy cảm thấy có thể con trai bà ấy bị thiểu năng trí tuệ mới để cho ba người này ở lại biệt thự mình ăn uống miễn phí, phá hoại. Bà ấy nhìn lâu như vậy để xuất ra đại chiêu như bây giờ, dự định lợi dụng lúc Phong Cảnh Hàng không có ở nhà thì tự mình ra mặt đuổi ba người ăn hại không biết xấu hổ này để bọn họ cút khỏi địa bàn nhà họ Phong, cút khỏi đời sống sinh hoạt của con trai bà ấy.

 

Lúc đầu cho rằng bà ấy tới mấy người Cam Điềm sẽ rất lo lắng dù sao đây là nhà của con trai bà ấy, kết quả là nhìn thấy Cam Điềm chẳng những không căng thẳng sợ hãi mà còn lười biếng, đáng giận. Bà Phong cảm thấy mình vẫn là đánh giá cao liêm sỉ của Cam Điềm, âm thầm chịu đựng nhìn Cam Điềm "Nói thẳng đi, cô muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi?”.

 

Cam Điềm rất muốn hỏi tiểu bát là đây có phải là lời thoại kinh điển của mẹ chồng độc ác của chủ tịch bá đạo không nhưng nhận ra bản thân mình trải qua rồi nên không hỏi, hơi cười nói "Dì à, không phải con không chịu rời đi con của dì mà là con của dì không cho con đi, thế thì làm khó c.h.ế.t con rồi.”

 

Bà Phong tức giận nhìn bộ dạng không xương cốt của cô, nghe giọng nói mềm yếu của cô nói ra lời độc ác như thế càng tức giận nhưng bà ấy nhẫn nhịn tiếp tục dùng khí thế của mình đối đầu với Cam Điềm "Nói thẳng một chút, rốt cuộc cô muốn cái gì, cô nói với tôi là chân thành nhưng tôi không nhìn ra ra được cô yêu Phong Cảnh Hàng nhiều.”

 

Nếu thật sự yêu con trai bà ấy thì chẳng phải cô nên vì con trai bà ấy mà nịnh nọt mẹ chồng tương lai này à, yêu một người đàn ông chẳng lẽ không thể vì người đàn ông này mà hạ thấp bản thân xuống một chút trước mẹ của anh được sao? Như vậy là không quan tâm tới người đàn ông của mình bị kẹp ở thế khó xử, cũng không quan tâm rộng cho mặt mũi người đàn ông của mình sao?

 

Cam Điềm phiền nhất là bị người khác hỏi cô yêu hay không yêu, bây giờ cô không còn chút sức lực nào, toàn thân mềm nhũng mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, cô vừa sốc lại tinh thần vừa nhìn gương mặt của bà Phong hơi tái mét giọng nói mềm mại nói với bà ấy "Thứ con muốn dì không cho được, chỉ có con trai của dì mới cho được, không thể bàn.”

 

Loading...